Tôi là một chiếc gương như bao
nhiêu chiếc gương khác. Xuất thân của tôi cũng chẳng lấy gì làm cao sang, chỉ
từ những hạt cát nhỏ. Qua quá trình sàng lọc, nung nấu với các chất phụ gia
khác ở nhiệt độ trên 2000 độ C, tôi trở thành tấm kính phẳng. Tấm kính được
tráng một lớp bạc vào một mặt và trở thành tấm gương.
Sau
khi được cắt mài, được lồng một chiếc khung đẹp, một chiếc gương đã ra đời.
Nhưng đó chỉ là mặt vật chất, thân thể của tôi. Còn cái hồn thì chưa có.
Tôi
may mắn được một Bà Tiên có tên là Trung Thực đỡ đầu. Bà phù phép, thổi vào tôi
một luồng khí, làm cho tôi trở thành chiếc gương thông minh. Bà Tiên đặt tên
khai sinh cho tôi là Chiếc Gương Trung Thực. Tôi có nhiều ưu điểm so với những
chiếc gương khác. Vì tôi là con của Bà Tiên Trung Thực nên tính nết tôi cũng
vậy. Tôi không bao giờ phản ánh gian dối.
Tôi
được bày bán ở chợ. Một sáng đầu thu rất đẹp, sau khi được chủ hàng bày ra quầy
hàng, tôi được một phụ nữ đến hỏi mua. Tôi sung sướng vì từ nay tôi đã có chủ,
vì từ nay tôi được làm việc, được phục vụ.
Bạn
biết không? Cô chủ của tôi không còn trẻ nhưng rất xinh đẹp. Mới trông, ai cũng
trầm trồ vì vẻ quý phái, mặt hoa, da phấn và đài các. Tôi thầm mong, mình sẽ
được cô chủ quý mến - như những gì tôi cảm nhận về cô.
Sáng
đầu tiên sau ngày được mua về, tôi dậy sớm. Từ chỗ ngồi của mình trên tường
nhà, tôi quan sát mọi vật trong nhà cô chủ với một vẻ kiêu hãnh đầy tự hào. Vài
tia nắng thu đầu tiên của ngày mới lọt qua khe cửa vào trong nhà làm cho mọi
vật thêm đẹp. Chúng càng đẹp hơn khi hình ảnh của chúng được phản chiếu trong
tôi.
Cô
chủ tôi thức dậy, sau khi đánh răng rửa mặt , cô bước đến bên tôi cô soi mình
vào tôi. Tôi cất tiếng chào:
-
Kính chào cô chủ! Cô thật là xinh đẹp!
Cô
chủ ngạc nhiên, không hiểu tiếng nói phát ra từ đâu. Cuối cùng, tôi phải tự
giới thiệu:
-
Em là gương đây. Em khác với những chiếc gương thông thường. Em có nhiều ưu
điểm lắm đấy.
-
Thế à? Em có những ưu điểm gì hãy nói cho ta nghe được không?
-
Ngoài việc em phản chiếu trung thực hình ảnh của cô chủ, em còn đoán biết được
tâm trạng, suy nghĩ của cô chủ nữa đấy.
-
Em có thể cho biết tâm trạng và ý nghĩ của chị lúc này được không?
-
Tâm trạng cô chủ thư thái, cô đang suy nghĩ về một việc tốt.
-
Ôi, cảm ơn gương quý của chị. Đúng đấy. Chị đang chuẩn bị đi thăm và giúp đỡ
một người bạn đang ốm ở bệnh viện. Ở đó chị gặp lại các bạn đồng môn cấp 3 của
chị.
Cô
chủ đi thăm bạn ốm. Tôi ở nhà, ngồi trên tường tôi thấy thích thú và tâm hồn
lâng lâng vì lời khen vừa qua của cô chủ. Từ nay tôi sẽ được cô chủ yêu quý.
Hằng ngày, tôi sẽ được cô chủ nâng niu chăm sóc bằng cách lau dầu thơm, dầu
bóng. Làn da của gương tôi sẽ luôn mịn màng, trong trẻo chẳng kém gì pha lê.
Đang
mải mê suy nghĩ, bỗng cô chủ tôi sầm sầm bước vào nhà. Vì sao cô chủ lại về sớm
thế nhỉ? Nhìn cô chủ có vẻ bực tức nhưng vì cô chưa soi mình vào tôi nên tôi
chưa biết được tâm trạng cô thế nào.
Sau
khi vào buồng tắm, cô trở ra và đứng trước gương. Vẻ mặt có vẻ thư thái nhưng
ẩn sau vẻ thư thái đó là một tâm trạng rất giằng xé. Cô cất tiếng hỏi:
-
Gương quý của ta, hãy nói cho ta biết, hiện nay ta thế nào?
-
Thưa cô chủ, vẻ mặt của cô có vẻ thư thái nhưng tâm trạng cô thật ngổn ngang.
Cô bực mình, cáu tiết vì một người bạn của cô cứ nhằm chỗ sai của cô mà góp ý.
-
Sao? Ngươi có thể nói khác đi để ta đỡ bực không?
-
Không được, em là gương và lại là TẤM GƯƠNG TRUNG THỰC nên em chỉ phản ánh
trung thực. Em không thể nói điêu được.
-
Thế thì ta mưa ngươi làm gì, ta chăm sóc ngươi làm gì?
Cô
chủ bực quá, đi vào phòng nghỉ, nằm vật ra giường, thở hồng hộc lên vì tức bạn
của cô và tức cả tôi nữa. Rồi mọi chuyện lại bình yên, cơn giận của cô cũng mau
nguôi. Các sáng tôi đều phục vụ cô chủ như thường lệ.
Sáng
hôm đó, vào một ngày đầu mùa Đông. Tuy là đầu mùa Đông nhưng thời tiết thật
đẹp, không nóng cũng không lạnh, rất dễ chịu. Cơ quan cô có hội nghị, cô chuẩn
bị trang điểm trước khi lên cơ quan. Đứng trước tôi, cô chủ hỏi:
-
Này gương quý! Ta hôm nay thế nào? Có kẻ nào làm hại ta không?
-
Cô đẹp lắm! Cô yên tâm, sẽ không có ai hại cô chủ nếu cô chủ không hại người
ta.
-
Tại sao, có những đứa nó cứ muốn chọc ngoáy ta?
-
Vì cô luôn làm sai, người ta góp ý cho cô giúp cô tránh được cái sai. Sao cô
lại bảo người ta chọc ngoáy cô?
-
Tại sao việc gì ta làm bọn nó cũng biết?
-
Vì bản thân họ không phải là người ngu. Những việc cô chủ làm, không quá khó để
người ta có thể nhận ra đâu là đúng, đâu là sai.
-
Ngươi bảo ta nên làm thế nàocho bọn nó không đứa nào dám góp ý ta.
-
Thưa cô chủ, điều đó do cô. Cô cứ làm đúng thì ai mà góp ý được. Cô bảo em giúp
thì em không giúp được cô đâu, vì em là con của Bà Tiên Trung Thực.
Cô
đến cơ quan dự hội nghị. Chẳng biết họp hành gì mà tới trưa cô mới về. Về nhà
cô tức tốc đến trước gương tôi. Cô nhìn thấy hình ảnh cau có, nham nhở của mình
phản chiếu trong tôi. Nỗi bực tức của cô dồn nén được bung ra, cô trút giận lên
đầu tôi:
-
Tại sao hình ta lại xấu xí thế này?
-
Cô chủ bực tức nên mặt mày nhăn nhó. Nếu cô vui vẻ tươi cười thì gương mặt cô
sẽ đẹp ngay thôi mà.
-
Cho ta biết tâm trạng ta thế nào?
-
Cô chủ bực tức vì mọi người lật tẩy được sự giả dối của cô. Ý cô muốn là mọi
người phải im lặng, mọi người phải đồng thuận, ủng hộ cho những việc làm giả
dối của cô chứ gì?
-
Đúng vậy! Ngươi giúp ta chứ!
-
Cô chủ thông cảm cho em, em là gương TRUNG THỰC chứ không phải là GƯƠNG GIẢ
DỐI!
-
Đến lúc ta phải cho ngươi vào góc nhà thôi!
Nói
rồi, cô chủ bực tức bỏ đi. Không cho tôi giải thích lời nào. Cũng vào một ngày
đẹp trời sau Tết Dương lịch, cô chủ dọn nhà và tháo tôi mang cất gương tôi vào
một góc nhà kho.
Cô
chủ ra chợ, tậu một chiếc gương khác về. Tôi tin là cô chủ sẽ lựa chọn được
chiếc gương vừa với ý của cô chủ. Và đúng như tôi dự đoán, cô chủ tậu được
chiếc gương biết làm vừa ý cô. Cái phòng ở mới của tôi là một nhà kho nằm liền
vách với phòng cũ của tôi ở. Vì vậy tất cả những cuộc trò chuyện của cô chủ với
chiếc gương mới tôi đều nghe được cả.
Tôi
sẽ kể cho các bạn nghe vào các ngày sau.
(Vũ Đức Cảnh- 15 giờ ngày 23 tháng 3 năm 2014)