Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014

Chồng em

Ai bảo rằng chồng - ấy cái gông,
Không làm mà cứ chạy lông nhông,
Kiếm không ra nổi đôi đồng cắc,
Sáng xỉn, chiều say, lại cục cằn.
Vợ con phải sớm tối nhọc nhằn,
Lận đận quanh năm để kiếm ăn,
- Ngày lo không đủ hai bữa rượu,
Mày chớ trách ông thượng cẳng chân.

Nghèo khó quanh năm phải nợ nần,
Chồng không tu chí vợ cực thân,
Xung quanh làng xóm luôn giàu có,
Duy nhất nhà ta phải chạy ăn.

Ông chẳng ra ông, thằng dở thằng,
Tính tình gia trưởng lại hung hăng,
Cờ bạc ăn chơi, ông đủ món,
Riêng món làm ăn chỉ loăng quăng.
Chồng em như xe máy hết xăng,
Gầy gò ốm yếu, chẳng còn hăng,
Đến lượt trả bài: - Phanh phệt phoá! (1)
- Phanh phợ, phôm phau phả phấp phôi! (2)
Đêm nằm năn nỉ gọi: - Anh ơi!
- Anh có thương cho cái đời tôi!
Con ta nhỏ dại, ai chăm sóc?
Rồi tới, tương lai chúng tối om.

Chồng nghĩ: - Nhà ta bị om xòm,
Tuổi ta trai tráng lại còm nhom,
Nghĩ lại trăm đường do tại rượu,
Phải bỏ ngay thôi để vợ yêu.

 

Mọi việc lo toan sáng đến chiều,
Của tiền rủng rỉnh chẳng thèm tiêu,
Lương chín phần mười đem nộp vợ, (3)
Thuế luôn vượt mức, vợ sướng tê.
                                           (Vũ Đức Cảnh, 11-3-2014)
Chú thích:
(1) Phanh phệt phoá = Anh mệt quá.
(2) 
Phanh phợ, phôm phau phả phấp phôi = Anh nợ, hôm sau trả gấp đôi.
(3) Lương chia làm 10 phần thì chín phần mang nộp cho vợ.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét