Giao thừa xem Táo Giao thông,
Tôi nghe anh nói mà lòng ngổn ngang,
Anh nằng nặc xin Ngọc Hoàng,
Cho anh có lỗi, anh sang cùng chiều.
Cùng chiều, đi với lũ điêu,
Làm ít nói nhiều, gạt dưới lừa trên,
Chỉ cần đánh trống, ghi tên,
Hết tháng lấy tiền, sống chết mặc bay.
Ngọc Hoàng ơi, Ngài có hay?
Táo như bọn này: hạ giới bất an,
Đói khổ, đau đớn, lầm than,
Kẻ còng lưng làm, đứa thẳng lưng ăn.
Ai mà tỏ ý băn khoăn,
Táo sẽ thù hằn, đá thúng - đụng nia,
Chức lớn: Táo cho ra ria,
Chức bé: Táo buộc chầu rìa bưng bê.
Mỗi năm, Tết đến - Xuân về,
Ngọc Hoàng nghe tấu, vỗ về nhân gian,
Ngài bị bưng bít hoàn toàn,
Ngài dâu biết được thế gian cơ hàn.
Người ngay thì sợ kẻ gian,
Người trung thực, xếp vào hàng kẻ điên,
Đánh đĩ thì dạy chính chuyên,
Trấn của, cướp tiền thì dạy thanh liêm.
Muốn yên thì phải đi đêm,
Ai muốn buồn phiền thì thực, thì ngay,
Làm láo, báo cáo rằng hay,
Làm thế nọ, bảo thế này mới thiêng.
Thẳng thì phải nói rằng nghiêng,
Chẳng cần giỏi, chỉ cần siêng miệng mồm,
Bụng tính mưu hiểm, kế thâm hại người.
Ngọc Hoàng ngự ở trên Giời,
Mong Ngài xuống, thử làm người trần gian,
Ngài thấy nhiều chuyện oái oăm,
Ngài hỏi tội lũ "mồm năm miệng mười".
Ngài hạch tội lũ "mọt người",
Ngài vạch kế sách cho đời thêm xuân,
Mong Ngài là đấng "minh quân",
Ngài "có mắt" để cõi trần yên vui.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét