Thứ Ba, 2 tháng 5, 2017

Cho và nhận

                                                      (Tác giả Vũ Đức Cảnh)

Ta cho đi vật chất,
Để nhận lại tinh thần,
Cái cho đi thì ít,
Cái nhận lại thì nhiều.

Người, mất-còn, còn-mất,
Đời, lúc thịnh, lúc suy,
Ai ơi chớ so bì,
Lẽ thiệt hơn, hơn thiệt.

Mất bao nhiêu là thiệt?
Được ngần nào là hơn?
Có dịp cứ làm ơn,
Đừng vội mong báo đáp.

Giúp ai nhiều đến mấy,
Chớ có mà kể công,
Ơn ai nhẹ như bông,
Lòng mình luôn mang nặng.

Đời đắng cay, ngọt mặn,
Người lúc nhục, lúc vinh,
Những kẻ luôn vì mình,
Chính là người cô độc.


 - Cây nào chẳng có Lộc!
- Người nào chẳng có Nhân!
Trong ta có hai phần,
Bản năng và lí trí.

Bản năng hiện phần Con,
Phần Người là tình-lí,
Con người có suy nghĩ,
Cần biết rõ đúng sai.


Trời sinh người hai tai,
Để ta nghe hai lượt,
Nhưng miệng thì có một,
Để nói ít nghe nhiều.

Chớ có nên lắm điều,
Đừng coi mình là nhất,
Đời luôn có quy luật,
Mạnh, có kẻ mạnh hơn.


Lấy oán mà trả ơn,
Hận thù cao lên mãi,
Dùng ơn mà báo oán,
Hận thù dứt được ngay.


Cần học những điều hay,
Tránh xa bao điều dở,
Đừng điều ngoa, bợ đỡ,
Cuộc sống sẽ bình an.

       
(Đã đăng ở website cũ ngày 18-02-2014)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét