Lời
tựa: Đến nhà anh bạn chơi, ăn cơm xong, nằm nghỉ trưa bên anh bạn. Nói chuyện
được gần chục phút thì anh ấy ngáy khò khò. Không thể ngủ được, bèn lấy bút ra
viết. Trước đó, gặp cô bạn cũ, hỏi gia cảnh, tôi ngạc nhiên về mối tình đẹp như
tiểu thuyết của cô nay đã đi vào dĩ vãng và cô rất đau khổ. Lấy cảm hứng đó,
tôi viết bài này. Anh bạn tỉnh ngủ và là người đầu tiên được đọc. (Tác giả Vũ Đức Cảnh)
Có lẽ nào lại như thế được
chăng?
Ôi cuộc đời luôn trắng-đen, đen-trắng,
Như bản nhạc chợt im khi khoảng lặng,
Chuyện chúng mình chỉ có thế thôi chăng?
Nhớ khi nào anh thề thốt dưới trăng,
Tôi chợt hiểu trăng đầy rồi lại khuyết,
Tình của anh bây giờ như trăng khuyết,
Có bao giờ đầy lại được không anh?
Ta gặp nhau khi anh chưa thành danh,
Hai đứa mình đã "đồng cam cộng khổ", (1)
Đến bây giờ, anh lên xe xuống ngựa,
Có nhớ hồi "bĩ cực" thuở ngày xưa? (2)
Anh bây giờ có kẻ đón người đưa,
Lời anh nói có "tiền hô-hậu ủng",
Vây quanh anh bao bạn bè, "tâm phúc",
Có lúc nào anh chợt nghĩ đến tôi?
Đến với anh, tôi không nghĩ xa xôi,
Tôi đâu biết bây giờ "anh lại thế",
Đối với anh, trọn đời tôi tử tế,
Tôi những mong, anh như thế với tôi.
(Vũ Đức Cảnh, làm tại thôn Kinh Dương, xã Thái Dương, Bình Giang, Hải Dương, 14 giờ 30 ngày 29-5-2016)
Chú giải:
(1) Trong tiếng Hán:
-Cam
甘 là vị ngọt
- Khổ 苦 là vị đắng
(2) Bĩ cực: khổ cực tột cùng.
- Bĩ 否 là khổ cực
- Cực 极 là tột cùng
Lấy ý tứ trong câu thơ của Nguyễn Trãi:"Càn khôn bĩ, cực rồi lại thái. Nhật nguyệt hối rồi lại minh". Ý nói sự xoay vần của tự nhiên. Cái gì đạt đến cực đại rồi lại đi xuống, đạt cực tiểu rồi đi lên như biểu đồ hình sin.
Như bản nhạc chợt im khi khoảng lặng,
Chuyện chúng mình chỉ có thế thôi chăng?
Nhớ khi nào anh thề thốt dưới trăng,
Tôi chợt hiểu trăng đầy rồi lại khuyết,
Tình của anh bây giờ như trăng khuyết,
Có bao giờ đầy lại được không anh?
Ta gặp nhau khi anh chưa thành danh,
Hai đứa mình đã "đồng cam cộng khổ", (1)
Đến bây giờ, anh lên xe xuống ngựa,
Có nhớ hồi "bĩ cực" thuở ngày xưa? (2)
Anh bây giờ có kẻ đón người đưa,
Lời anh nói có "tiền hô-hậu ủng",
Vây quanh anh bao bạn bè, "tâm phúc",
Có lúc nào anh chợt nghĩ đến tôi?
Đến với anh, tôi không nghĩ xa xôi,
Tôi đâu biết bây giờ "anh lại thế",
Đối với anh, trọn đời tôi tử tế,
Tôi những mong, anh như thế với tôi.
(Vũ Đức Cảnh, làm tại thôn Kinh Dương, xã Thái Dương, Bình Giang, Hải Dương, 14 giờ 30 ngày 29-5-2016)
Chú giải:
(1) Trong tiếng Hán:
-
- Khổ 苦 là vị đắng
(2) Bĩ cực: khổ cực tột cùng.
- Bĩ 否 là khổ cực
- Cực 极 là tột cùng
Lấy ý tứ trong câu thơ của Nguyễn Trãi:"Càn khôn bĩ, cực rồi lại thái. Nhật nguyệt hối rồi lại minh". Ý nói sự xoay vần của tự nhiên. Cái gì đạt đến cực đại rồi lại đi xuống, đạt cực tiểu rồi đi lên như biểu đồ hình sin.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét