Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Luộc trứng húp cả nước.

          Ngày nảy ngày nay, ở một vương quốc nọ có một ông vua nổi tiếng là tham lam.
          Ông ta dùng quyền lực của mình bắt buộc các quan dưới quyền phải làm mọi việc theo sai khiến của ông. Ông lệnh cho các quan khắp mọi nơi về triều đình họp. Trong buổi thiết triều, ông hướng dẫn các quan cách thức và phương pháp để đánh lừa nhân dân. Xây dựng các công trình hết ít tiền thì bảo là nhiều tiền. Các quan làm ít thì bảo làm nhiều. Hoặc bắt họ phải tìm cách bày đặt ra nhiều thư thuế để bắt dân phải đóng góp.
          Tiền bất chính thu về cho Nhà vua thì rất nhiều nhưng Ngài phân phát bổng lộc cho các quan rất ít hầu như không có gì. Ngài cho phép các quan tự do nêu ý kiến của mình nhưng không ai dám nói vì sợ Ngài trù dập, sợ Ngài cách chức. Các quan chỉ chờ đợi sẽ có một vị quan thanh liêm nào đó sẽ phát biểu thay mình. Như vậy các quan vừa được lợi từ việc vị quan thanh liêm kia phát biểu vừa không bị vua ghét. Các quan chỉ hậm hụi sau lưng nhà vua chứ không dám mở mồm ra trước mặt vua.
          Một hôm, nhân có buổi họp triều đình. Hứng chí lên, Nhà vua mới bảo các quan hãy nghĩ xem trong thiên hạ có món nào dân dã mà lại ngon thì tâu lên vua sẽ ban thưởng.
          Các quan nghĩ nát óc không biết tìm món gì thì có một vị quan bước ra và tâu vua.
          - Muôn tâu Bệ hạ, thần sẽ làm cho Bệ hạ một món ăn rất dân dã mà lại ngon!
          Vua vui mừng sai người đi phụ giúp vị quan đó để làm món ăn.
          Một lúc sau, vị quan đó dâng lên nhà vua một đĩa trứng gà luộc và một bát nước luộc trứng. Lâu nay Nhà vua không để ý đến món ăn này nên dù ăn trứng chấm với muối mà Ngài ăn hết một đĩa to.
          Ăn xong, Ngài bảo vị quan phục vụ:
          - Đưa cho ta nốt bát nước luộc trứng.
          Thế rồi, Ngài uống một hơi hết bát nước luộc trứng. Các quan trông thấy vậy ai cũng kinh ngạc về sức ăn và uống của nhà vua. Nhà vua hỏi các quan xem món trứng luộc có ngon không? Và Ngài bảo các đại thần rằng:
          - Các ngươi phải cùng nhau nghĩ ra một câu nói bình luận về sự việc vừa rồi. Nói hay ta thưởng!
          Các quan đều đồng thanh tâu lên:
          - Muôn tâu Bệ hạ! Ngài ăn trứng và húp cả nước ạ!
          Tất cả cùng cười....
         
Xin cho nhận xét, bình luận vào đường dẫn Không có nhận xét nào:  ở bên dưới của bài viết



Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

Có linh hồn không?

Bà ngoại tôi mất đã gần 20 năm rồi. Nếu còn sống năm nay bà đã 100 tuổi. Sinh thời, bà tôi không biết chữ. Tuy không biết chữ nhưng bà thuộc rất nhiều thơ ca, hò vè, ... Bà luôn răn dạy chúng tôi những điều hay lẽ phải trong cuộc sống thường ngày. Cứ đến gần ngày nhà có Giỗ hay gần Tết, bà tôi lại thường hay mang câu chuyện này ra để nhắc nhở chúng tôi. Bà nhắc chúng tôi :"Ngày Giỗ, ngày Tết cụ kị ông bà về vui cùng con cháu nên trong nhà mọi người phải vui vẻ, không được cãi chửi nhau to tiếng. Nếu không, cụ kị, ông bà sẽ không vui". Không xét đến khía cạnh thật hay giả nhưng những lời của bà trong câu chuyện này làm cho tôi rất thấm thía. Tôi vẫn thường giữ đúng những lời bà nhắc nhở mỗi khi nhà có Giỗ, Tết. Lời bà ngoại, tôi xin biên soạn lại thành một câu chuyện cho mọi người dễ hiểu.

-----------------**@**---------------

       Trời đã tối, người khách ấy vẫn mải miết đi. Ông càng đi vội hơn để kịp về nhà vì nhà ông còn xa. Nhưng bước chân người không thắng nổi bước chân của thời gian, trời đã tối.
       Cách chỗ ông không xa, nhà cửa san sát, tiếng cười nói râm ran. Ông xin ngủ trọ tại nhà một người đàn ông nọ.  Trước khi đi ngủ, ông đi vòng quanh nơi ông trọ một vòng. Có điều lạ mà ông thấy là gần như nhà nào cũng chỉ có một người ở (đàn ông hoặc đàn bà, hiếm có nhà nào có cả đàn ông và đàn bà).
       Khi đang mơ màng sau một ngày đi lại vất vả, ông nghe tiếng những người hàng xóm hỏi ông chủ nhà:
       - Ông T... đi ăn cỗ có to không? Con cháu về đông đủ không?
       - To tát cái gì, chúng nó toàn đồ mất dạy cả! - Ông T... trả lời.
       - Sao lâu mới về mà lại giận dỗi con cháu thế? - Người hàng xóm hỏi.
       - Bực quá ông ạ! Đi về ăn cỗ nhưng tôi có cái gì vào bụng đâu, vẫn đói đây này.- Ông T... trả lời.
       - Chúng nó không làm cỗ cúng ông à? - Người hàng xóm hỏi
      - Có, chúng mổ nhiều gà, chim, ... để cúng ngày giỗ của tôi. Nhưng vợ chồng chúng lại cãi nhau, đánh nhau lộn cả lên, tôi buồn nên chẳng ăn được cái gì!  - Ông T... trả lời.
       - Làm sao chúng cãi nhau? - Người hàng xóm hỏi.
       - Có gì đâu ông ơi. Thằng Q... chồng nó mổ gà ở cầu ao. Mải làm, con dao rơi xuống nước lúc nào không biết. Không tìm thấy dao, chồng gắt vợ, vợ cãi chồng. Thế là chúng cãi nhau to. Tôi vui gì khi ngày giỗ của tôi mà chúng cãi nhau. Thử hỏi tôi ăn làm sao được? - Ông T... giãi bày.
        Ông khách nghe được hết câu chuyện đó trong giấc ngủ mơ màng của mình.
        Sáng hôm sau tỉnh dậy, ông thấy mình nằm trơ trên một chiếc mộ dài, bên cạnh xe máy, đồ đạc còn nguyên. Hoá ra tối qua, ông đã ngủ nhờ nhà của những người âm mà không biết.
       Nhớ lại giấc mơ đêm qua, nhìn lại bia mộ có tên  và ngày mất cùng quê quán của người mất. Ông quyết định trở lại ngôi làng đó. Hỏi thăm đúng  nhà ông Q....
         Ông khách hỏi ông Q...:
       - Hôm qua là ngày giỗ cụ T... bố đẻ ra ông phải không?
       - Vâng! Đúng thế! Có điều gì không bác? - Ông Q... hỏi lại.
       - Ông đánh mất con dao và vợ chồng ông cãi nhau to phải không? -Ông khách hỏi ông Q...
       - Đúng vậy bác ạ! - Ông Q... hỏi lại.
       - Ông hãy xuống chân cầu ao mà mò, sẽ thấy con dao bị mất! - Ông khách bảo.
       Ông Q... lo sợ lội xuống chân cầu ao và mò lên được con dao mổ gà đánh mất từ hôm qua.
       - Bác là thầy bói, thầy phù thuỷ cao tay phải không?  - Ông Q... hỏi.
       - Tôi chẳng là thầy bói, thầy phù thuỷ gì đâu. 
Rồi ông khách kể lại cho ông Q nghe đầu đuôi câu chuyện mình ngủ nhờ đêm qua và những gì mình đã nghe được về cuộc trò chuyện của linh hồn cụ T... (bố ông Q...) với các linh hồn khác vào đêm qua.
       Vợ chồng ông Q... ngồi nghe mà run sợ.
       Họ bảo nhau đi sửa soạn lại một mâm cơm để cúng bố mình vì hôm qua là ngày giỗ của bố ông nhưng vợ chồng ông cãi nhau nên bố ông buồn không ăn uống gì được.


 Xin cho nhận xét, bình luận vào đường dẫn Không có nhận xét nào:  ở bên dưới của bài viết

Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

Những vết đinh

            Một cậu bé nọ có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm, cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh rồi nói với cậu: “Mỗi khi con nổi nóng với ai đó thì hãy chạy ra sau nhà và đóng một cái đinh lên chiếc hàng rào gỗ.” 
          Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng tất cả 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần, cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng trên lên hàng rào ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình còn dễ hơn là phải đi đóng một cây đinh lên hàng rào.
          Đến một ngày, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu đến thưa với cha và ông bảo: “Tốt lắm, bây giờ nếu sau mỗi ngày mà con không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần, con hãy nhổ một cây đinh ra khỏi hàng rào.”
          Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một hôm cậu bé đã vui mừng hãnh diện tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. 
Cha cậu liền đến bên hàng rào. 
          Ở đó, ông nhỏ nhẹ nói với cậu: “Con đã làm rất tốt, nhưng con hãy nhìn những lỗ đinh còn để lại trên hàng rào. Hàng rào đã không giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói ấy cũng giống như những lỗ đinh này, chúng để lại những vết thương rất khó lành trong lòng người khác. Cho dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn lại mãi mãi. Con hãy luôn nhớ: vết thương tinh thần còn đau đớn hơn cả những vết thương thể xác. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con mọi chuyện. Họ nghe con than thở khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở trái tim mình ra cho con. Hãy nhớ lấy lời cha...”

Xin cho nhận xét, bình luận vào đường dẫn Không có nhận xét nào:  ở bên dưới của bài viết



Thứ Tư, 26 tháng 6, 2013

Nên đặt lòng tốt vào chỗ nào?

            "Sống trong đời sống cần có một tấm lòng..." 
          Lời bài hát văng vẳng bên tai làm cho tôi không biết vui hay buồn. Trong cuộc sống có rất nhiều người tốt. Nhưng khi lòng tốt ấy lại bị chính những người được lợi từ lòng tốt giẫm đạp lên không thương tiếc thì còn gì buồn hơn.
           Trưa nay, nghe mẹ tôi kể câu chuyện giúp người lại bị chính người hại, tôi thấy sự việc không còn cá biệt nữa. Buộc lòng phải viết này để bày tỏ nỗi bức xúc.

Câu chuyện 1:
           Nhà anh rất gần nhà tôi. Vì nghèo, anh đi làm than ở Quảng Ninh. Trong một lần đi nhặt than, anh bị vỉa than lộ thiên sập vào người. Anh tử vong không ai biết. Đến tối, anh em cùng làng đi làm về, không thấy anh họ bổ đi tìm. Những người dân cạnh đó bảo buổi chiều có một anh hình dáng như thế này... thế này ... nhặt than ở đây. Khi vỉa than sập không thấy anh đâu.
           Anh em cùng làng đoán là anh bị vỉa than lớn đè vào và anh đang nằm trong đống than. Anh em cùng làng cùng đi làm ăn với nhau bèn hò nhau đào bới. Đến nửa đêm thì tìm thấy anh , anh đã bị chết.
           Sau khi làm hết mọi thủ tục với chính quyền sở tại. Công việc đưa anh về được tiến hành. Mọi người đi thuê xe nhưng không xe nào chịu chở thuê vì không có người ruột thịt của người chết ở đó. Cuối cùng, sau khi nói khó, một anh lái xe 7 chỗ đã đồng ý với anh em cùng làng là đưa người xấu số về quê.
           Về đến nhà, chẳng biết đầu cua tai nheo ra sao nhưng họ hàng nhà anh nhất định đòi xử lí người lái xe thuê. Họ đòi giữ xe, đòi hành hung. Đến cả những người cùng làng có công đào bới anh, đưa anh về cũng bị họ hàng nhà anh nghi cho là liên quan đến cái chết của anh. Tất cả những người có công đào bới tìm anh, có công đưa anh về, đã không được một câu cảm ơn từ gia đình họ hàng của anh. Đành rằng tang gia bối rối nhưng chẳng lẽ cả một họ không có một người tỉnh táo hay sao mà để một việc đáng tiếc như vậy xảy ra?

Câu chuyện 2:
            Anh H...là người sống rất đạo đức, nhà anh cùng khu phố với nhà tôi. Anh là giảng viên một trường cao đẳng có tiếng trong tỉnh. Nói đến anh, người khó tính nhất cũng chẳng chê anh điểm gì về đường ăn nết ở.
              Tính tình anh hết sức điềm đạm. Anh hết sức cẩn thận. Anh đi xe máy nhưng chỉ nhanh hơn người đi xe đạp một tí. Anh bảo là đi thế cho an toàn, vẫn nhanh hơn xe đạp và không mất công đạp xe.
               Một hôm anh về quê vợ anh ở VG. Khi đi đến lối rẽ từ Đường Quốc lộ vào VG, anh gặp phải một vụ tai nạn.
              Một người phụ nữ đi xe máy, bị xe máy khác tông vào gãy chân, kẻ gây tai nạn đã bỏ chạy. Người bị tai nạn thì đang đau đớn vì cái chân gãy của mình.
             Anh đã xuống xe, chở người phụ nữ bị nạn đi cấp cứu. Khi đến viện, anh làm mọi thủ tục nhập viện,...v v cho chị phụ nữ bị tai nạn. Anh điện về cho người nhà họ lên.
              Người nhà họ lên đến viện. Không chào hỏi, cảm ơn anh một câu, vợ chồng chị phụ nữ bị tai nạn cột cổ cho anh là anh gây tai nạn với chị ta. Đất khách quê người. Anh lại là một người sùng đạo nên nghĩ đó là cái hạn của mình. Anh phải đền tiền chữa xe máy, đền tiền viện phí cho qua chuyện. 
            Anh nói với chúng tôi :"Không phải nó bị tai nạn mà chính mình mới là người gặp tai nạn"

Câu chuyện 3:
               Anh Th...làm nghề buôn  tôm, cá, ba ba,... Nhà anh cũng gần nơi tôi ở. Anh hay phải chạy hàng về tờ mờ sáng cho kịp các phiên chợ.
                Hôm ấy, như mọi ngày, anh chở chuyến cá đi sang tỉnh bên. Đến đoạn đường ấy có một người phụ nữ đi xe máy do không cẩn thận bị tai nạn.
                Anh đã xuống sơ cứu cho chị ta. Sẵn có điện thoại di động, anh gọi cho người nhà chị ra để cho chị đi viện. Người nhà chị chạy ra, không biết phải trái, họ vu cho anh làm người nhà họ tai nạn, họ quây vào đánh anh một trận đau và cách họ trả ơn "hay nhất" giành cho anh là anh suýt bị lòi mắt (nói theo nghĩa đen). 
                Anh đã phải chữa trị nhiều tháng trời mới cứu được con mắt của anh khỏi bị mù. Mắt anh bây giờ thị lực gần như không còn gì. Đó là món quà "ý nghĩa" mà người mang ơn anh đã trả cho anh.

Câu chuyện 4:
                 Câu chuyện mới xảy ra cách đây không lâu (14/7/2010) với anh H...(người làm cùng với mẹ tôi).
                  Anh H... đi xe máy về quê ở xã NC. Đi đến gần xã anh, anh gặp một vụ tai nạn do một cô gái đi xe máy do trời tối đã đâm vào đống gạch bên đường. Anh đi đến nơi thấy vậy, anh nâng cô gái lên. Xe của cô gái bị hỏng không đi được. Anh đành đi xe mình và kéo hộ cả xe lẫn người về nhà cô ta.
                   Về đến nhà cô ta, anh em cô ta xông ra đánh anh một trận suýt chết. Mặc dù cô gái nói với bố mẹ và anh em mình rằng anh H... không gây tai nạn mà chỉ là người giúp kéo cô ấy về nhà. Nhưng anh em cô vẫn xông vào đánh anh H....
                   Nói trong sự bực tức, anh H... bảo:"Từ nay cạch đến già, đứa nào tai nạn mặc nó không rỗi hơi mà giúp".
                Cộng đồng đang kêu gọi :"Người người làm việc thiện. Nhà nhà làm việc thiện". 
                   Nhưng khi chứng kiến những việc có thật trên đây, tôi thật hết chịu nổi.
                   Tôi tự hỏi:
                  Ta nên đặt lòng tốt vào chỗ nào?




Xin cho nhận xét, bình luận vào đường dẫn Không có nhận xét nào:  ở bên dưới của bài viết

Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Hắn

            Vất vả, lam lũ, tủi nhục, ... , thành công. Đó là tất cả những gì có thể nói tóm tắt về Hắn.
            Sinh ra trong hoàn cảnh thật éo le. Hắn không biết bố hắn là ai. Từ nhỏ, Hắn ở với mẹ và bà ngoại của mình. Tuổi thơ đầy nhọc nhằn khổ ải nhưng may cho Hắn  là không bao giờbị đói. Hắn chẳng có anh em ruột thịt, trước sau chỉ có bà ngoại, mẹ và gia đình người bác gái của Hắn. Dù nhỏ tuổi nhưng Hắn đã biết làm lụng mọi việc. Tuy là con duy nhất nhưng Hắn phải làm việc từ bé, không được chơi bời, nuông chiều như chúng bạn cùng trang lứa.
            Mẹ Hắn đi dạy học cách nhà 7, 8 cây số. Cái thời bao cấp, làm việc ngày 8 tiếng ban ngày rồi nhưng đến tối lại hội thảo, họp chuyên môn nên mẹ Hắn hầu hết thời gian ở trường.
            Ngày nào cũng vậy, sáng, khi Hắn thức dậy thì đã không thấy mẹ mình đâu, vì mẹ Hắn phải đi bộ từ lúc chưa rõ mặt người để đến trường đúng giờ dạy học. Đêm về, khi Hắn đã ngủ say thì mẹ Hắn mới đi bộ về đến nhà. Thành ra Hắn chỉ gặp mẹ mình có một tí thời gian về đêm.
            Hằng ngày, trừ lúc đi học, Hắn phải làm việc cho nhà bác gái của Hắn. Vì mẹ Hắn chỉ có hai chị em gái là bác Hắn và mẹ Hắn , nên mẹ Hắn bảo :" Bác vất vả, con phải làm với bác. Bao giờ bác hết việc thì con mới được chơi". Tuy nhà Hắn không có một tấc ruộng nào nhưng Hắn làm thì gấp nhiều  lần con nhà nông dân.
            Hắn chăm làm, Hắn khoẻ. Năm lên 7 tuổi, Hắn đã cùng chị con nhà bác Hắn đi gánh lúa từ cánh đồng cách làng 3 cây số. Hắn và chị còn bé nên mẹ Hắn và bác Hắn cho chị em Hắn gánh lúa bằng 2 cái thúng (đề phòng khi gánh có bị ngã thì cũng không bị rơi vãi thóc). Mỗi gánh lúa từ đồng về đến nhà tính ra đi hết 7 cây số. Thế mà, cứ như con kiến tha mồi, chị em Hắn cũng gánh hết lúa của  2 mẫu ruộng (2 mẫu = 7 200 m2). Mùa cấy cũng vậy, Hắn làm nhiệm vụ nhổ mạ và chuyển mạ cho bác Hắn và chị Hắn cấy. Hắn chỉ cao và to hơn bó mạ một chút nhưng làm thì khoẻ đáo để. Rồi cứ mải mê làm, bác cháu Hắn cũng cấy xong 2 mẫu ruộng.
            Khi rảnh rỗi, không mùa màng gì, trừ lúc đi học, Hắn lại đôi quang gánh và dắt con trâu ra đồng. Tụi trẻ thì mải chơi trong khi thả trâu. Nhưng Hắn thì không, Hắn dùng thời gian ấy vào việc cắt cỏ. Trâu cứ ăn, người cứ cắt cỏ. Khi trâu ăn no cũng là lúc Hắn cắt xong một gánh cỏ. Lạ thay, là con trai nhưng Hắn khéo thế, hắn xếp cỏ vào quang thật tròn, không nhìn thấy quang đâu. Hắn bảo xếp thế mới được nhiều. Gánh cỏ của Hắn, tụi trẻ bằng tuổi Hắn gánh không nổi mà phải người lớn. Ấy vậy mà Hắn gánh ngon ơ. Khi về, thả trâu đi trước, hắn gánh cỏ theo sau. Nhìn Hắn gánh cỏ, ai cũng khen :"Sao Hắn gánh dẻo, uyển chuyển và mềm mại thế?".
            Lại nói về chuyện chăn trâu. Hắn chăn 3 đời trâu cho nhà bác Hắn. Những con trâu do hợp tác xã chia cho nhà bác Hắn con nào cũng chán. Con thì bé quá, con thì già chỉ còn da bọc xương. Theo năm tháng, qua tay Hắn chăm sóc, tắm rửa, kì cọ, ... con nào cũng béo tốt, da bóng, lông mượt.
 Hắn sống tình cảm nên hình như các con trâu cũng quý Hắn. Con nào cũng ngoan, không cần dắt thừng, Hắn chỉ điều khiển chúng bằng lời nói, vậy mà chúng nghe răm rắp. Khi chăn trâu, trâu nhà Hắn không dám ăn lúa.

            Khi con trâu nhà bác Hắn bị hợp tác xã chuyển cho người khác nuôi, do không chăm sóc và bị bắt làm nhiều nên nó ốm. Họ quyết định mổ. Ngày mọi người lôi con trâu đi mổ là ngày  buồn của Hắn. Hắn đi theo con trâu xiêu vẹo và đoàn người tay dao tay thớt đến cầu ao của làng nơi con vật hắn yêu quí sắp bị hành quyết. Khi sợi dây buộc vào chân con vật được những tay lực điền giật mạnh thì con vật ngã xuống. Họ sấn đến đâm con dao bầu vào cổ con vật, con vật giãy giụa, kêu gào như muốn Hắn đến cứu. Nhưng đâu có được, Hắn chỉ là một đứa trẻ con. Hắn chạy về nhà bác và khóc giãy đành đạch như thể mất cái gì to lớn lắm. Tối đó và mấy ngày sau, Hắn không ăn cơm vì xót thương cho con vật tội nghiệp.  
            Nhớ lại mỗi sáng, khi đi chăn trâu, nhìn lưng của các con trâu nhà hàng xóm mà Hắn phát khiếp. Bụng trâu thì hóp dính lại vì cả đêm không được ăn lại còn bị máu vón cục đọng lại trên lưng  vì hậu quả của những trận muỗi đốt đêm qua (vì lưng trâu là nơi con trâu không tự vệ được với muỗi).  Trâu nhà Hắn thì không, bụng vẫn còn no vì đêm qua ăn cỏ do hắn cắt và ăn thêm rơm. Trâu nhà Hắn không bị muỗi đốt vì tối nào trước khi đi ngủ, Hắn và bác của mình đã đốt một đống trấu to ở trong chuồng trâu, để xua hết muỗi ra rồi lấy lưới nilon che kín không con muỗi nào vào được để đốt trâu.
            Có một điều rất lạ, trâu hợp tác nhiều như thế, hầu hết là trâu cái. Ấy thế mà nhiều năm làng chẳng có thêm con nghé nào. Hay là trâu không biết đẻ? Không đâu, trâu thì đẻ nhiều nhưng khi con nghé vừa chui đầu khỏi bụng mẹ, nó đã bị chủ trâu cho ăn một hòn gạch to vào đầu. Nghé chết khi nó vừa sinh ra. Thế là chủ nuôi trâu báo với hợp tác xã là nghé bị chết ngạt khi vừa sinh ra nên đã mổ thịt rồi. 
            Còn nhà Hắn thì không thế, khi trâu chửa nhà Hắn chăm rất cẩn thận. Ngoài ăn cỏ và rơm no, nhiều khi còn được ăn cháo loãng. Khi chuẩn bị đến ngày trâu đẻ, bác Hắn không cho dắt trâu ra khỏi nhà vì sợ ra ngoài nó đẻ giữa đường thì không giữ được nghé. Khi trâu trở dạ, bác Hắn, mẹ Hắn phải canh từ chiều đến đêm. Khi con nghé được đẻ ra, nhà Hắn như ngày hội. Ai cũng vui mừng phấn khởi. Trâu mẹ được giữ nửa tháng ở nhà coi như một điều bí mật mà không ai trong nhà được tiết lộ. Chỉ đến khi dắt trâu đi chăn, dân làng mới ồ lên:"Trâu nhà bà P... đã đẻ con nghé to thế!".
            Có như vậy hợp tác xã mới có thêm trâu để cày bừa.
            Lạ thay, bất kể con trâu nào đã qua tay nhà Hắn nuôi đều nhớ chủ cũ, nhớ nhà cũ. Nếu vô tình chủ mới dắt nó đi chăn hay đi cày bừa, chỉ cần  trâu đi qua cổng nhà bác Hắn thì con trâu dứt thừng đi vào nhà bác Hắn, mặc cho chủ mới lôi kéo, thậm chí con trâu còn bị đánh đau.
            Vì sao Hắn quý trâu thế? Vì Hắn có lòng yêu thương loài vật, hơn nữa Hắn cũng nếm mùi "kéo cày thay trâu". Số là vụ mùa năm ấy, sau khi được chia lại con nghé (trâu mẹ của nó thì phân cho người khác nuôi). Trưa nắng tháng sáu, cánh đồng Đầu Âu không một sợi gió, không một bóng cây. Vì  không có trâu để bừa nên mẹ Hắn, bác Hắn và Hắn, cứ một người cầm bừa, hai người khoác 2 tấm vải có nối với sợi dây buộc vào bừa. Cứ thế, 2 người làm trâu, 1 người làm người bừa, thay đổi nhau kéo. Kéo đến khi đất ở ruộng nhũn ra có thể cấy được mới thôi.
            Với cuộc đời Hắn khi nhỏ thì cày bừa, cấy hái, làm cỏ, bỏ phân ,... - những việc của nhà nông- là chuyện bình thường, chuyện nhỏ.
            Hắn gian khổ thế nhưng Hắn có một nước da đến con gái nhìn cũng phát thèm. Da hắn trắng như trứng gà bóc. Mỗi khi chiều về, khi ra bờ giếng đầu làng để tắm, ai đi qua cũng phải trầm trồ:"Cái thằng kia trắng như trứng gà bóc". Suốt ngày có bao giờ Hắn mặc quần áo dài đâu, toàn áo cộc, quần cộc,... Ấy thế mà nắng mưa đối với Hắn là "miễn nhiễm". Hắn sở hữu một khuôn mặt ưa nhìn, đến đàn ông cũng phải thích chứ chưa nói tới đàn bà con gái. Cặp mắt của Hắn thì khỏi phải nói, cứ là "sắc như dao cau". Cái miệng với cặp môi hình trái tim luôn nở nụ cười duyên để lộ những chiếc răng khểnh. Vì thế nên con gái trong làng cứ chết mê chết mệt Hắn. Ai có con gái cũng muốn Hắn làm con rể sau này,... thế mới lạ. Đặc biệt, Hắn có cái tính khá kì dị: không bao giờ uống rượu, không bao giờ hút một điếu thuốc lá, cũng chẳng uống nước chè bao giờ, hắn cũng chẳng cờ bạc, không đánh đấm. Trong khi những bạn bè đồng trang lứa trong làng, tối đến đi chơi đến khuya, lắm khi ngủ cả ở nhà người nọ người kia, đêm không về nhà, nhưng Hắn thì không. Hắn đi chơi bất kể đâu, trước 21 giờ đêm là về nhà. Thuở bé đến năm 20 tuổi, Hắn chẳng ngủ lang chạ nhà ai lấy một đêm.
            Hắn có một giọng hát rất truyền cảm. Các bài dân ca như cải lương, vọng cổ, quan họ, chèo,... qua cái miệng xinh hình trái tim của Hắn thì  mọi người cứ say như điếu đổ.  Chẳng thế mà mỗi khi có đám cưới trong làng thì cô D..., cô X... phải bắt bằng được hắn đi hát, mặc dù khi đó hắn vẫn trẻ con. Nhất là khi người trong làng lấy chồng hoặc vợ ở làng bên thì Hắn phải là con át chủ bài của đội làng CX, để cho các bà, các cô hay các chị phải tự hào về giọng ca làng mình, hãnh diện với làng bên.

            Tuổi thơ của Hắn là làm việc, sống thu mình và tích cực học hành. Do mẹ Hắn là giáo viên Văn Sử nên có lẽ vì thế mà chỉ số EQ của Hắn rất cao. Hắn hay có lòng trắc ẩn, sống tình cảm, nhưng không vì thế mà Hắn uỷ mị đâu. Tính cương trực của Hắn bộc lộ từ bé, từ khi Hắn còn là học sinh trường phổ thông cơ sở (ngày xưa cả Tiểu học và Trung học cơ sở học chung 1 trường gọi là trường phổ thông cơ sở). Tính khẳng khái đó của hắn giúp Hắn rất nhiều nhưng cũng làm cho Hắn gặp nhiều phiền toái. Cá tính đó thể hiện rất rõ trong công việc và tình bạn.




Xin cho nhận xét, bình luận vào đường dẫn Không có nhận xét nào:  ở bên dưới của bài viết

Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2013

Vòng tròn không hoàn hảo.

Có một vòng tròn rất tự hào về thân hình của mình, tròn một cách hoàn hảo đến từng milimét. Thế nhưng...

... một sáng nọ thức dậy, nó bỗng thấy mình mất một góc lớn hình tam giác. Buồn bực, vòng tròn tìm mảnh vỡ hình tam giác bị mất. Vì không còn hoàn hảo nên nó lăn rất chậm chạp.



Nó bắt đầu ngợi khen những bông hoa dại đang tỏa sắc bên đường. Nó tâm tình cùng sâu bọ. Nó tận hưởng ánh sáng mặt trời ấm áp.

Vòng tròn tìm được nhiều mảnh vỡ nhưng chẳng mảnh nào vừa cả. Nó lại tiếp tục tìm kiếm. Một ngày kia nó tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít. Nó sướng đến run người.


Giờ đây nó lại hoàn hảo như xưa. Nó ghép mảnh vỡ kia vào rồi lăn đi. Nhưng, ơ kìa? Sao nó lăn nhanh đến thế, nhanh đến nỗi các bông hoa nhòe đi trong mắt nó, tiếng chuyện trò thì bạt đi trong gió. Vòng tròn nhận ra thế giới xung quanh nó trở nên khác hẳn khi nó lăn quá nhanh. Nó bèn dừng lại, đặt mảnh vỡ bên đường rồi chầm chậm lăn đi!...


Bài học cái vòng tròn tặng chúng ta là: Thật kỳ lạ khi người ta mất đi một cái gì đó lại thấy mình hoàn hảo. Một người có tất cả mọi thứ trên đời lại là kẻ nghèo túng.


Bạn sẽ không biết thế nào là ước mơ, là hy vọng, là nuôi dưỡng vì một ngày mai tốt đẹp hơn.


Bạn sẽ không bao giờ biết cảm giác sung sướng khi có ai đó yêu thương bạn và cho bạn cái bạn tha thiết mong muốn!


Cuộc sống không phải là cái bẫy để chờ chúng ta sa vào rồi kết tội. Cuộc sống có chút gì đó như mùa bóng, khi đội mạnh nhất cũng có thể bị thua và đội yếu nhất cũng có những giây phút huy hoàng.


Mục đích của chúng ta là thắng nhiều hơn bại.

Hãy biết chấp nhận sự bất toàn là một phần tất yếu của con người. Nếu ta đủ dũng cảm để yêu thương, đủ sức mạnh để để tha thứ, đủ hào phóng để chia sẻ hạnh phúc cho kẻ khác, đủ thông minh để hiểu rằng tình yêu thương luôn bao bọc chúng ta. Khi ấy ta đã đạt đến sự toàn mỹ mà nhiều người chỉ dám mơ ước

Ba mình vẫn thường dạy rằng : "Người giàu nhất là người cho đi nhiều nhất." 
Yêu thương tất cả mọi người....:)



Xin cho nhận xét, bình luận vào đường dẫn Không có nhận xét nào:  ở bên dưới của bài viết

Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2013

Tổng kết năm học 2012-2013 lớp 5C (2)

Cô Hiệu trưởng Vũ Thị Bản, Thầy Chủ nhiệm và các bạn HS Giỏi, HS Tiên tiến lớp 5C

Ban Giám hiệu, Hội CMHS, Thầy Chủ nhiêm và 30 HS lớp 5C

Cô Hiệu trưởng phát biểu

Cô Hiệu trưởng tặng quà cho lớp (Bà Lê Thị Đương-Hội trưởng CMHS của lớp lên nhận)


Hội CMHS tặng quà Ban Giám hiệu

Hội CMHS tặng quà Thầy Chủ nhiệm

Cô Hiệu trưởng và HS Giỏi, HS Tiên tiến

Thầy Chủ nhiệm phát biểu

Thứ Tư, 19 tháng 6, 2013

Tổng kết năm học 2012-2013 (1)

Lớp trưởng Kiều Oanh dẫn chương trình


Lớp trưởng Kiều Oanh giới thiệu đại biểu

Thầy chủ nhiệm vũ Đức Cảnh phát biểu


Toàn văn Bài phát biểu phát biểu của Thầy chủ nhiệm Vũ Đức Cảnh 

          Kính thưa cô giáo Vũ Thị Bản - Hiệu trưởng nhà trường.
          Kính thưa thầy giáo Phạm Văn Du- Hiệu phó nhà trường.
          Kính thưa ông Hoàng Đình Dương, Chủ tịch Hội cha mẹ HS toàn trường,
          Kính thưa bà Lê Thị Đương - Hội trưởng hội Cha mẹ HS lớp 5C.
          Kính thưa các ông, các bà đại diện Hội Cha mẹ HS của lớp 5C.
          Các học trò lớp 5C thân mến.

          Hôm nay, trong bầu không khí vui tươi, phấn khởi của thầy và trò nhà trường vừa gặt hái một vụ mùa bội thu. Được sự tạo điều kiện về thời gian, vật chất,... của nhà trường và Hội cha mẹ HS của lớp, thầy trò lớp 5C chúng tôi tổ chức lễ tổng kết năm học 2012 - 2013, và liên hoan chia tay cuối khoá tiểu học với các em học sinh. Tôi rất xúc động được tiếp nhận những tình cảm của các vị lãnh đạo nhà trường và Hội cha mẹ học sinh dành cho thầy trò lớp 5C chúng tôi.
          Thay mặt các bậc phụ huynh và các cháu HS lớp 5C, tôi chân thành cảm ơn những sự giúp đỡ quý báu đó. Kính chúc quý vị và các em có nhiều sức khoẻ và luôn gặp may mắn.

          - Kính thưa các vị đại biểu.
          - Các học trò lớp 5C yêu mến của tôi.

          Năm học 2012- 2013 này là năm học thứ 20 trong quãng đường dạy học của tôi. Thời gian 20 năm so với lịch sử thì đó là một quãng thời gian rất ngắn, nhưng với cuộc đời một con người thì quãng thời gian ấy không ngắn chút nào. Với 20 lớp học sinh ra trường thì cũng là 20 lần chúng tôi bùi ngùi xúc động vì phải chia tay các HS thân yêu của mình. Những mùa hè đến lại đánh dấu sự trưởng thành của Học trò nhưng đó cũng là dấu hiệu ghi nhận thêm rằng, các thầy cô như chúng tôi ngày càng già đi. Khi nhìn thấy các trò lớn lên, tiến bộ hàng ngày thì tôi lại cảm nhận trên đầu mình tóc lại có thêm sợi bạc.
          Trong 20 năm biết bao nhiêu học sinh, tôi chẳng nhớ nổi nữa nhưng năm học 2012- 2013 này lại để lại trong tôi biết bao nhiêu kỉ niệm, vui có, buồn có nhưng nói tóm lại: lớp 5C năm nay là lớp học sinh thật ấn tượng với tôi.  
          Tôi đã từng nhiều lần tâm sự với đồng nghiệp rằng: "Tôi nhìn học sinh lớp của  tôi sao dễ thương đến thế, sao chúng đáng yêu như vậy?". Chẳng phải vì vật chất bạc tiền, chỉ đơn thuần là tôi có tình cảm với các trò và ngược lại các trò cũng có tình cảm với tôi.
          Nhớ ngày đầu, khi tiếp nhận lớp, nhìn từ cách ăn mặc và nghe cách nói năng của các trò. Tôi thấy có nhiều điều lệch lạc cần phải uốn nắn, cần phải đưa các trò vào khuôn khổ. Những gì tôi dạy cho con mình hằng ngày ở nhà thì lại mang ra dạy cho chính các trò của mình trên lớp. Những điều sách vở không dạy thì học trò lớp tôi vẫn được học hằng ngày. Những điều đó là gì: đó là cách ăn mặc, nói năng, cách đi đứng, cách ngồi học, cách ăn uống, cách mời chào, cách lau bàn ghế, cách cầm cái chổi thế nào cho dễ quét và nhiều nữa tôi không kể hết. Có một điều tôi thường đề cao trước các trò đó là tính trung thực, hãy cứ nói thật với thầy thì mọi tội lỗi thầy sẽ bỏ qua. Trong cuộc sống, khi sự giả dối ngày càng lên ngôi thì thầy trò chúng ta rất cần những lời nói thật.
          Có được như vậy cả thầy và trò lớp 5C đều tốn rất nhiều công sức. Có những trò cảm thấy bực bội hoặc phản đối bằng nét mặt khó chịu nhưng tôi vẫn kiên quyết làm, và mọi thứ đi vào quỹ đạo.
          Tôi có tính hài hước nên dù có bực tức mấy chăng nữa vẫn có thể biến nó thành điều hài hước, nên nụ cười luôn nở trên môi các học trò của tôi. Không khí lớp luôn sôi nổi và dễ chịu.  Nói vậy không có nghĩa là con đường bằng phẳng, trơn tru. Khi các trò hư, không nghe lời hay lười học bài, tôi cũng rất buồn và lại nói một câu hài hước rằng :"Thầy nhìn các con thầy lại thấy mình sắp có bảy niềm hy vọng". Trong tiếng Hán, thất vọng là mất hết hy vọng nhưng tôi lại dùng từ đồng âm tiếng Hán biến thất vọng đó thành bảy niềm hy vọng.
          Dù đôi khi phải phê bình, trách phạt với những trò có truyền thống lười nhưng đâu phải trách phạt là thầy không quý các trò. Vì người đời có câu :"thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi"
          Sự khen thưởng, động viên, phê bình, trách phạt đúng lúc, đúng chỗ, đúng mức tạo cho học trò tâm trạng là mình không bị đối xử bất công mà để trò hiểu rằng vì mình có lỗi nên mình bị trách, bị phạt. Để từ đó các trò tránh được điều sai, luôn tự mình phải làm điều đúng. Phạt các trò đâu phải vì thầy không yêu không quý các trò. Phạt các trò đâu chỉ có trò khổ mà thầy còn khổ gấp bội, thầy phải mất công sức gấp bội vì những lúc đó thầy lại tốn thêm rất nhiều thời gian và công sức để giám sát. Nhưng thương yêu đúng lúc, đúng chỗ và đúng cách thì mới biến các trò thành người tốt được. 
          Nhiều học trò, cha mẹ đi làm từ sáng đến tối, suốt ngày quần quật để kiếm tiền, nên đã sao nhãng việc kèm cặp con cái học ở nhà. Trách nhiệm đó lại đổ lên vai thầy, thầy lại vất vả hơn nhiều với những học trò có hoàn cảnh như thế. Thầy chẳng phân biệt học trò con nhà giàu, hay học trò con nhà nghèo. Tất cả đều là học trò của thầy, trò nào thầy cũng thương, trò nào thầy cũng yêu. Có như vậy các trò con nhà giàu mới biết yêu thương các trò con nhà nghèo, có như vậy các trò gặp hoàn cảnh khó khăn mới thấy được sự yêu thương đùm bọc của thầy của bạn để mà cố gắng vươn lên.
          Thầy luôn ưu tiên các bạn gái vì các bạn là phái đẹp, các bạn chân yếu tay mềm. Thầy trò mình đàn ông nên luôn phải làm các việc nặng nhọc một chút như khiêng và kê bàn ghế, khiêng nước uống cho cả lớp, ... Còn các bạn nữ thì làm các việc nhẹ hơn như quét lớp, lau bàn ghế, trang trí tủ lớp và lau bảng. Chính vì cách nghĩ vậy nên các trò luôn đoàn kết hoà đồng.

          - Các vị đại biểu thân mến.
          - Các học trò 5C thân yêu của tôi.

          Quãng đường học tập của các trò còn dài lắm ở phía trước. Các trò còn nhiều buổi liên hoan tổng kết năm học nữa. Nhưng các trò sẽ không bao giờ có lại những giây phút như ngày hôm nay đâu, vì ở tiểu học có 1 thầy chủ nhiệm là người dạy chính, còn ở cấp 2, cấp 3 thầy chủ nhiệm chỉ là giáo viên bộ môn nên chỉ dạy các trò được một số tiết trong 1 tuần. Dù thầy cô chủ nhiệm có thật sự quan tâm đến lớp thì cũng không thể ngày nào cũng đến lớp để nhắc nhở, để giám sát các trò đâu. Vì các thầy cô chủ nhiệm đó còn phải hoàn thành công việc dạy bộ môn của mình.
          Rồi các trò lại thấy nhớ những lời nhắc nhở của thầy tiểu học. Rồi các trò lại nhớ những lời phê bình của thầy tiểu học. Các trò lại ao ước trở về ngày xưa. Nhưng đã qua rồi ngày xưa ấy. Thời gian đi không bao giờ trở lại. Nếu cho tôi chọn lại nghề, tôi vẫn chọn lại cái nghề vinh quang nhưng không kém phần cay đắng này: đó là nghề dạy học.
          Tuy thầy không dạy các trò nữa, nhưng thầy luôn theo dõi bước đường các trò sẽ bước tiếp. Thầy sẽ rất vui khi các trò học hành tiến bộ, khi các trò làm việc tốt. Thầy sẽ buồn nhiều vì các trò hư và không chịu học hành. Thầy vẫn bảo các trò rằng :"Đời người chỉ một gang tay. Ai hay ngủ ngày còn lại nửa gang".  Hãy chăm chỉ và trung thực, đó là chiếc chìa khoá có thể mở được mọi cánh cửa cho các trò bước vào tương lai tươi đẹp.
          Vì vậy thầy mong các trò, khi lên trường mới, không còn nhiều sự giám sát, giục giã của thầy cô chủ nhiệm như ở tiểu học nữa, các trò hãy nhớ những gì thầy bảo và thầy khuyên. Các trò phải luôn gắng sức mà học hành, các trò hãy luôn nghĩ rằng cha mẹ mình vô cùng vất vả để cho mình cơm ăn áo mặc, cho mình được đến trường. Khi mình lười biếng trong học tập thì công lao cha mẹ mình đang bị mình đem ra đổ xuống ao xuống biển.
          Thầy mong rằng các trò hãy giữ mãi những hình ảnh đẹp về thầy, cô giáo của mình. Và ngược lại thầy cũng luôn coi những kỉ niệm về các học trò của mình là một phần không thể thiếu trong đời sống tinh thần của thầy.
          Xa các trò thầy nhớ các trò lắm.
          Hãy học tốt để khỏi phụ lòng cha mẹ và thầy giáo.
          Chúc các trò luôn tiến bộ.
          Cảm ơn các vị đại biểu. 
          Chào các học trò thân yêu của tôi.





Thứ Hai, 17 tháng 6, 2013

Kỉ niệm 26-3-2013



Lớp trưởng Kiều Oanh biểu diễn trang phục áo dài truyền thống


Đội văn nghệ lớp 2C (Cô Dịu)

Bốn nàng Công chúa lớp 3B (cô Tình)


Tiểu phẩm của lớp 5C

Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013

Kỉ niệm 20-11-2012

Cô Hiệu trưởng Vũ Thị Bản

Cô Vũ Thị Liên- Chủ nhiệm lớp 4A

Cô Đỗ Thị Hồng Thơm - Trưởng ban thanh tra

Thầy Cảnh, thầy Hiển chụp cùng Lãnh đạo nhà trường


Thầy Vũ Đức Cảnh

Thầy Cảnh, Cô Liên

Thầy Cảnh, Cô Thêu


Ông Hoàng Đình Dương-Chủ tịch Hội CMHS toàn trường và Cô Hiệu trưởng


HS lớp 5C

HS nữ 5C

HS nam 5C


Đội danh dự nhà trường

==> Bình, Châm, Ngát, Quỳnh Anh lớp 3C (cô Thêu)

Lớp 2C (cô Dịu)

Lớp 3B(cô Tình)

HS lớp 2C (cô Dịu)

Hai chị em



HS lớp 3C (cô Thêu)

Trò chơi Câu Cá

HS lớp 4C (cô Loan)

Cô Hiệu trưởng và các bạn đạt giải trong Hội thi 

Ông Hoàng Đình Dương trao thưởng cho các bạn