Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Hắn

            Vất vả, lam lũ, tủi nhục, ... , thành công. Đó là tất cả những gì có thể nói tóm tắt về Hắn.
            Sinh ra trong hoàn cảnh thật éo le. Hắn không biết bố hắn là ai. Từ nhỏ, Hắn ở với mẹ và bà ngoại của mình. Tuổi thơ đầy nhọc nhằn khổ ải nhưng may cho Hắn  là không bao giờbị đói. Hắn chẳng có anh em ruột thịt, trước sau chỉ có bà ngoại, mẹ và gia đình người bác gái của Hắn. Dù nhỏ tuổi nhưng Hắn đã biết làm lụng mọi việc. Tuy là con duy nhất nhưng Hắn phải làm việc từ bé, không được chơi bời, nuông chiều như chúng bạn cùng trang lứa.
            Mẹ Hắn đi dạy học cách nhà 7, 8 cây số. Cái thời bao cấp, làm việc ngày 8 tiếng ban ngày rồi nhưng đến tối lại hội thảo, họp chuyên môn nên mẹ Hắn hầu hết thời gian ở trường.
            Ngày nào cũng vậy, sáng, khi Hắn thức dậy thì đã không thấy mẹ mình đâu, vì mẹ Hắn phải đi bộ từ lúc chưa rõ mặt người để đến trường đúng giờ dạy học. Đêm về, khi Hắn đã ngủ say thì mẹ Hắn mới đi bộ về đến nhà. Thành ra Hắn chỉ gặp mẹ mình có một tí thời gian về đêm.
            Hằng ngày, trừ lúc đi học, Hắn phải làm việc cho nhà bác gái của Hắn. Vì mẹ Hắn chỉ có hai chị em gái là bác Hắn và mẹ Hắn , nên mẹ Hắn bảo :" Bác vất vả, con phải làm với bác. Bao giờ bác hết việc thì con mới được chơi". Tuy nhà Hắn không có một tấc ruộng nào nhưng Hắn làm thì gấp nhiều  lần con nhà nông dân.
            Hắn chăm làm, Hắn khoẻ. Năm lên 7 tuổi, Hắn đã cùng chị con nhà bác Hắn đi gánh lúa từ cánh đồng cách làng 3 cây số. Hắn và chị còn bé nên mẹ Hắn và bác Hắn cho chị em Hắn gánh lúa bằng 2 cái thúng (đề phòng khi gánh có bị ngã thì cũng không bị rơi vãi thóc). Mỗi gánh lúa từ đồng về đến nhà tính ra đi hết 7 cây số. Thế mà, cứ như con kiến tha mồi, chị em Hắn cũng gánh hết lúa của  2 mẫu ruộng (2 mẫu = 7 200 m2). Mùa cấy cũng vậy, Hắn làm nhiệm vụ nhổ mạ và chuyển mạ cho bác Hắn và chị Hắn cấy. Hắn chỉ cao và to hơn bó mạ một chút nhưng làm thì khoẻ đáo để. Rồi cứ mải mê làm, bác cháu Hắn cũng cấy xong 2 mẫu ruộng.
            Khi rảnh rỗi, không mùa màng gì, trừ lúc đi học, Hắn lại đôi quang gánh và dắt con trâu ra đồng. Tụi trẻ thì mải chơi trong khi thả trâu. Nhưng Hắn thì không, Hắn dùng thời gian ấy vào việc cắt cỏ. Trâu cứ ăn, người cứ cắt cỏ. Khi trâu ăn no cũng là lúc Hắn cắt xong một gánh cỏ. Lạ thay, là con trai nhưng Hắn khéo thế, hắn xếp cỏ vào quang thật tròn, không nhìn thấy quang đâu. Hắn bảo xếp thế mới được nhiều. Gánh cỏ của Hắn, tụi trẻ bằng tuổi Hắn gánh không nổi mà phải người lớn. Ấy vậy mà Hắn gánh ngon ơ. Khi về, thả trâu đi trước, hắn gánh cỏ theo sau. Nhìn Hắn gánh cỏ, ai cũng khen :"Sao Hắn gánh dẻo, uyển chuyển và mềm mại thế?".
            Lại nói về chuyện chăn trâu. Hắn chăn 3 đời trâu cho nhà bác Hắn. Những con trâu do hợp tác xã chia cho nhà bác Hắn con nào cũng chán. Con thì bé quá, con thì già chỉ còn da bọc xương. Theo năm tháng, qua tay Hắn chăm sóc, tắm rửa, kì cọ, ... con nào cũng béo tốt, da bóng, lông mượt.
 Hắn sống tình cảm nên hình như các con trâu cũng quý Hắn. Con nào cũng ngoan, không cần dắt thừng, Hắn chỉ điều khiển chúng bằng lời nói, vậy mà chúng nghe răm rắp. Khi chăn trâu, trâu nhà Hắn không dám ăn lúa.

            Khi con trâu nhà bác Hắn bị hợp tác xã chuyển cho người khác nuôi, do không chăm sóc và bị bắt làm nhiều nên nó ốm. Họ quyết định mổ. Ngày mọi người lôi con trâu đi mổ là ngày  buồn của Hắn. Hắn đi theo con trâu xiêu vẹo và đoàn người tay dao tay thớt đến cầu ao của làng nơi con vật hắn yêu quí sắp bị hành quyết. Khi sợi dây buộc vào chân con vật được những tay lực điền giật mạnh thì con vật ngã xuống. Họ sấn đến đâm con dao bầu vào cổ con vật, con vật giãy giụa, kêu gào như muốn Hắn đến cứu. Nhưng đâu có được, Hắn chỉ là một đứa trẻ con. Hắn chạy về nhà bác và khóc giãy đành đạch như thể mất cái gì to lớn lắm. Tối đó và mấy ngày sau, Hắn không ăn cơm vì xót thương cho con vật tội nghiệp.  
            Nhớ lại mỗi sáng, khi đi chăn trâu, nhìn lưng của các con trâu nhà hàng xóm mà Hắn phát khiếp. Bụng trâu thì hóp dính lại vì cả đêm không được ăn lại còn bị máu vón cục đọng lại trên lưng  vì hậu quả của những trận muỗi đốt đêm qua (vì lưng trâu là nơi con trâu không tự vệ được với muỗi).  Trâu nhà Hắn thì không, bụng vẫn còn no vì đêm qua ăn cỏ do hắn cắt và ăn thêm rơm. Trâu nhà Hắn không bị muỗi đốt vì tối nào trước khi đi ngủ, Hắn và bác của mình đã đốt một đống trấu to ở trong chuồng trâu, để xua hết muỗi ra rồi lấy lưới nilon che kín không con muỗi nào vào được để đốt trâu.
            Có một điều rất lạ, trâu hợp tác nhiều như thế, hầu hết là trâu cái. Ấy thế mà nhiều năm làng chẳng có thêm con nghé nào. Hay là trâu không biết đẻ? Không đâu, trâu thì đẻ nhiều nhưng khi con nghé vừa chui đầu khỏi bụng mẹ, nó đã bị chủ trâu cho ăn một hòn gạch to vào đầu. Nghé chết khi nó vừa sinh ra. Thế là chủ nuôi trâu báo với hợp tác xã là nghé bị chết ngạt khi vừa sinh ra nên đã mổ thịt rồi. 
            Còn nhà Hắn thì không thế, khi trâu chửa nhà Hắn chăm rất cẩn thận. Ngoài ăn cỏ và rơm no, nhiều khi còn được ăn cháo loãng. Khi chuẩn bị đến ngày trâu đẻ, bác Hắn không cho dắt trâu ra khỏi nhà vì sợ ra ngoài nó đẻ giữa đường thì không giữ được nghé. Khi trâu trở dạ, bác Hắn, mẹ Hắn phải canh từ chiều đến đêm. Khi con nghé được đẻ ra, nhà Hắn như ngày hội. Ai cũng vui mừng phấn khởi. Trâu mẹ được giữ nửa tháng ở nhà coi như một điều bí mật mà không ai trong nhà được tiết lộ. Chỉ đến khi dắt trâu đi chăn, dân làng mới ồ lên:"Trâu nhà bà P... đã đẻ con nghé to thế!".
            Có như vậy hợp tác xã mới có thêm trâu để cày bừa.
            Lạ thay, bất kể con trâu nào đã qua tay nhà Hắn nuôi đều nhớ chủ cũ, nhớ nhà cũ. Nếu vô tình chủ mới dắt nó đi chăn hay đi cày bừa, chỉ cần  trâu đi qua cổng nhà bác Hắn thì con trâu dứt thừng đi vào nhà bác Hắn, mặc cho chủ mới lôi kéo, thậm chí con trâu còn bị đánh đau.
            Vì sao Hắn quý trâu thế? Vì Hắn có lòng yêu thương loài vật, hơn nữa Hắn cũng nếm mùi "kéo cày thay trâu". Số là vụ mùa năm ấy, sau khi được chia lại con nghé (trâu mẹ của nó thì phân cho người khác nuôi). Trưa nắng tháng sáu, cánh đồng Đầu Âu không một sợi gió, không một bóng cây. Vì  không có trâu để bừa nên mẹ Hắn, bác Hắn và Hắn, cứ một người cầm bừa, hai người khoác 2 tấm vải có nối với sợi dây buộc vào bừa. Cứ thế, 2 người làm trâu, 1 người làm người bừa, thay đổi nhau kéo. Kéo đến khi đất ở ruộng nhũn ra có thể cấy được mới thôi.
            Với cuộc đời Hắn khi nhỏ thì cày bừa, cấy hái, làm cỏ, bỏ phân ,... - những việc của nhà nông- là chuyện bình thường, chuyện nhỏ.
            Hắn gian khổ thế nhưng Hắn có một nước da đến con gái nhìn cũng phát thèm. Da hắn trắng như trứng gà bóc. Mỗi khi chiều về, khi ra bờ giếng đầu làng để tắm, ai đi qua cũng phải trầm trồ:"Cái thằng kia trắng như trứng gà bóc". Suốt ngày có bao giờ Hắn mặc quần áo dài đâu, toàn áo cộc, quần cộc,... Ấy thế mà nắng mưa đối với Hắn là "miễn nhiễm". Hắn sở hữu một khuôn mặt ưa nhìn, đến đàn ông cũng phải thích chứ chưa nói tới đàn bà con gái. Cặp mắt của Hắn thì khỏi phải nói, cứ là "sắc như dao cau". Cái miệng với cặp môi hình trái tim luôn nở nụ cười duyên để lộ những chiếc răng khểnh. Vì thế nên con gái trong làng cứ chết mê chết mệt Hắn. Ai có con gái cũng muốn Hắn làm con rể sau này,... thế mới lạ. Đặc biệt, Hắn có cái tính khá kì dị: không bao giờ uống rượu, không bao giờ hút một điếu thuốc lá, cũng chẳng uống nước chè bao giờ, hắn cũng chẳng cờ bạc, không đánh đấm. Trong khi những bạn bè đồng trang lứa trong làng, tối đến đi chơi đến khuya, lắm khi ngủ cả ở nhà người nọ người kia, đêm không về nhà, nhưng Hắn thì không. Hắn đi chơi bất kể đâu, trước 21 giờ đêm là về nhà. Thuở bé đến năm 20 tuổi, Hắn chẳng ngủ lang chạ nhà ai lấy một đêm.
            Hắn có một giọng hát rất truyền cảm. Các bài dân ca như cải lương, vọng cổ, quan họ, chèo,... qua cái miệng xinh hình trái tim của Hắn thì  mọi người cứ say như điếu đổ.  Chẳng thế mà mỗi khi có đám cưới trong làng thì cô D..., cô X... phải bắt bằng được hắn đi hát, mặc dù khi đó hắn vẫn trẻ con. Nhất là khi người trong làng lấy chồng hoặc vợ ở làng bên thì Hắn phải là con át chủ bài của đội làng CX, để cho các bà, các cô hay các chị phải tự hào về giọng ca làng mình, hãnh diện với làng bên.

            Tuổi thơ của Hắn là làm việc, sống thu mình và tích cực học hành. Do mẹ Hắn là giáo viên Văn Sử nên có lẽ vì thế mà chỉ số EQ của Hắn rất cao. Hắn hay có lòng trắc ẩn, sống tình cảm, nhưng không vì thế mà Hắn uỷ mị đâu. Tính cương trực của Hắn bộc lộ từ bé, từ khi Hắn còn là học sinh trường phổ thông cơ sở (ngày xưa cả Tiểu học và Trung học cơ sở học chung 1 trường gọi là trường phổ thông cơ sở). Tính khẳng khái đó của hắn giúp Hắn rất nhiều nhưng cũng làm cho Hắn gặp nhiều phiền toái. Cá tính đó thể hiện rất rõ trong công việc và tình bạn.




Xin cho nhận xét, bình luận vào đường dẫn Không có nhận xét nào:  ở bên dưới của bài viết

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét