Sự đố kị, đó là bản chất của người
không tiến bộ. Là bản chất của những con người có lòng dạ hẹp hòi, nhỏ nhen. Họ
không muốn cho ai hơn mình, họ cho rằng mình là nhất, những người khác là xấu,
họ chỉ muốn không ai bằng họ. Câu chuyện sau đây cho bạn thấy điều đó.
Hai
anh Giáp và Ất là hàng xóm của nhau. Mẹ của hai anh cùng sinh ra hai anh trong
một ngày. Hai anh được hai bà mẹ nuôi chu đáo, ăn học tử tế. Hai anh mỗi người
một chí hướng.
Trên con đường thực hiện chí hướng của mình, anh Giáp luôn gặp thuận lợi trong
khi đó anh Ất luôn gặp khó khăn hoặc thất bại. Anh Giáp thì luôn quảng đại rộng
rãi, ngược lại, anh Ất thì luôn hẹp hòi ích kỉ.
Anh
Giáp thì suốt ngày vui vẻ, xởi lởi còn anh Ất thì suốt ngày đêm than thở, than
thân trách phận, kêu Trời và trách Trời bất công.
Tiếng kêu than của anh Ất đã đến được tai của Trời. Trời sai một vị thần đến
gặp anh ta. Vị thần đã nói với anh Ất rằng:
-
Trời đã nghe được những lời than trách của anh rồi. Trời sai ta xuống giúp anh
đây!
Anh
Ất mừng rỡ cảm ơn vị thần rối rít. Vị thần nói:
-
Trời cho anh ước bất kì điều ước gì. Nhưng với điều kiện....
Anh
Ất nhanh nhảu:
-
Điều kiện gì con cũng chấp nhận!
Vị
thần đáp:
-
Trời cho anh ước gì cũng được nhưng nếu điều ước ấy của anh thành hiện thực,
Trời cho anh được một thì cho gã hàng xóm của anh (anh Giáp) phải
được gấp đôi của anh. Anh đồng ý không?
Anh
Ất gật đầu đồng ý. Vị thần cho anh ước một điều ước. Anh Ất suy nghĩ một hồi
lâu và bảo với vị thần:
-
Ngài hãy về bảo với Trời cho tôi được mù một con mắt.
Bạn hãy suy nghĩ về điều ước của anh Ất và số phận anh hàng
xóm, khi điều ước của anh Ất được thành hiện thực.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét