(Vũ Đức Cảnh)
Tên quê mình là "Dòng sông bình yên",
Bình Giang đó bao nhiêu đời vẫn vậy,
Những dòng sông vẫn quanh năm xuôi chảy,
Nước xanh trong tôm cá tự do bơi.
Những trưa hè tôi trốn mẹ đi chơi,
Cùng lũ bạn rủ nhau ra sông tắm,
Thi nhau bơi tha hồ ngụp lặn,
Lỡ đuối chân, nước đầy bụng uống no.
Và tối về yên giấc ngáy o o,
Bụng chẳng đau vì uống toàn nước sạch,
Mẹ làm đồng cả ngày không mang nước,
Mang làm gì, khát đã có nước sông.
Còn bây giờ tội nghiệp những dòng sông,
Đang oằn mình quặn đau, đang chờ chết,
Nước không trong, một màu đen đặc sệt,
Toả ra mùi hôi thối, thật là kinh.
Các dòng sông nhận nước "đúng quy trình",
Từ bao nguồn dân sinh cùng công nghiệp,
Nước công ty, làng nghề, ... trông đến khiếp,
Xả thẳng vào đầu độc các dòng sông.
Bạn có nghe dòng sông khóc đó không?
Bạn có thấy dòng sông đang giận dữ?
Sông như mẹ cho ta bao nguồn sữa,
Bạn một ngày không uống nước được chăng?
Hãy để sông mang đúng nghĩa "bình giang"!
Đừng làm bẩn nguồn sữa nuôi ta lớn!
Trong cuộc sống bao lo toan bận rộn,
Có khi nào bạn nghĩ đến dòng sông?
Tự bao đời thơ nhạc với dòng sông,
Sông là nguồn cho thơ ca nhạc hoạ,
Công nghiệp hoá nay thành công nghiệp hoạ,
Mang cho người bao bệnh tật nguy nan.
Tên quê mình là 'Dòng sông bình an",
Đừng vì tiền mang sông ra bức tử,
Hãy vì sông vì muôn đời con cháu,
Để muôn đời quê mình mãi "Bình Giang".
Chú thích: Quê tôi là huyện Bình Giang, tỉnh Hải Dương.
(Vũ Đức Cảnh đã đăng trong facebook Vũ Đức Cảnh, ngày 18-4-2017)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét