Thứ Bảy, 29 tháng 4, 2017

Cái khổ của sự hoàn hảo (hay Chuyện về hai viên bi)

                          (Đăng lại từ website vuduccanhgv.com cũ của tôi)                                         

                                                                                    ( Tác giả Vũ Đức Cảnh)

                                                      Ở đời đừng mong mình hoàn hảo quá.

          Một ông thợ chuyên điêu khắc đá. Một đêm, trong giấc ngủ ông mơ thấy có hai linh hồn đến cầu khẩn ông. Ông bèn bảo với họ:
          - Các ngươi là ai, muốn ta giúp điều gì? Ông thợ đá nói.
          - Chúng tôi là những linh hồn. Vì vẫn còn những mắc mớ ở dương gian nên Trời bắt chúng tôi phải ẩn mình vào kiếp đá. Một linh hồn nói.
          - Ta chỉ là một thợ điêu khắc đá, sao có thể giúp được các ngươi! Ông thợ đá nói.
          - Thưa ông, vì ngày xưa chúng tôi luôn mong muốn mình hoàn hảo nên chúng tôi mong ông cho chúng tôi trở thành những hòn bi bằng đá. Một linh hồn nói.
          - Ta hiểu rồi. Các ngươi có điều gì trình bày nữa không? Ông thợ đá nói.
          - Thưa ông, khi xưa tôi luôn muốn mình lúc nào cũng mười phân vẹn mười. Nhưng loài người lại có câu "nhân vô thập toàn" nên tôi không thể hoàn hảo được. Vì vậy nay được làm kiếp bi, tôi mong ông cho tôi thành viên bi hoàn hảo. Nghĩa là viên bi thật tròn, không tỳ vết. Một linh hồn nói.
          - Còn tôi! Tôi cũng mong muốn hoàn hảo nhưng hoàn hảo có mức độ. Trong tự nhiên không có cái gì thật hoàn hảo nên tôi chỉ cần mình gần hoàn hảo là tốt rồi. Xin ông cho tôi mang hình một viên bi méo. Một linh hồn khác nói.
          - Ta hiểu cả rồi. Hai ngươi hãy về quê hương các ngươi, thăm người thân lần nữa. Trong khi đó, ta sẽ tạc hai viên bi theo ý các ngươi. Khi quay lại, các ngươi hãy nhập vào bộ dạng của mình. Ông thợ đá nói.
          Hai linh hồn cảm ơn ông thợ đá rối rít và bay đi.
          Ông thợ đá chọn loại đá đẹp để tạc hai hòn bi. Tạc xong, ông đặt cho hai viên bi hai cái tên đúng theo hình dáng và tâm tính của nó: BI TRÒN   và   BI MÉO.
          Khi trở lại, hai linh hồn nhập vào hai viên bi. Chúng từ giã ông thợ đá và bắt đầu cuộc hành trình của kiếp bi.

        
          - Sao anh lâu thế! Người vừa xấu lại vừa chậm. Bi Tròn nói.
          - Tôi méo thế này làm sao mà lăn nhanh như anh được. Thôi anh chịu khó đợi tôi vậy. Bi Méo nói.

          - Sao khi trước không bảo ông thợ tạc cho thật tròn như tôi đây? Bi Tròn nói.
          - Không được, anh ạ! Tôi đâu có được hoàn hảo như anh mà tròn trịa được. Bi Méo nói.
          - Tôi đây lúc nào cũng tròn trịa, lúc nào cũng mười phân vẹn mười. Tôi làm gì có khiếm khuyết. Bi Tròn nói.
          - Tôi thì như vạn vật, có rất nhiều khiếm khuyết. Tôi biết nhận thấy khiếm khuyết của mình và lợi dụng những khiếm khuyết đó nhiều khi lại tốt đấy anh ạ. Bi Méo nói.
          - Tôi không tin. Đã méo, đã xấu, đã chậm, ... có gì mà phát huy. Bi Tròn nói.

          Cả hai hòn bi, sau một ngày ngao du thiên hạ. Đêm về, hai hòn bi tâm sự với nhau những điều mình thấy ở dọc đường.
          - Anh có nhìn thấy gì ở dọc đường không? Bi Méo nói.
          - Tôi chẳng thấy gì cả, vì thân tôi tròn nên tôi cứ chạy vèo vèo, có dừng được lại đâu mà nhìn, mà nghe được cái gì. Bi Tròn nói.
          - Tôi thấy xung quanh thật là đẹp: nào là cây cối xanh tươi, hoa thơm trái ngọt, bầu trời cao và xanh trong, tôi thấy được những âm thanh của chim chóc, thấy được cảnh quyến rũ của bầy công đang nhảy múa,... Bi Méo nói.
          - Có thật vậy không, anh kể nữa đi. Bi Tròn háo hức nói.
          - Trên đường tôi thoải mái ngắm. Nhìn những giọt sương đêm còn đậu trên những cánh hoa, những tia nắng buổi sớm chiếu vào trông nó như pha lê. Lại nhìn được cảnh âu yếm của gia đình nhà vượn, thấy cảnh đôi chim uyên ương đang mớm mồi cho nhau, ... hình ảnh và âm thanh thật kì diệu anh ạ. Bi Méo nói.
          - Tôi đau quá anh ạ. Bi Tròn nói.
          - Có ai đánh anh hay sao? Bi Méo nói.
          - Làm gì có ai đánh tôi. Tự tôi lại làm hại tôi. Vì tôi hoàn hảo quá, tôi tròn quá nên chỗ đứng hơi nghiêng, hơi dốc là đã bị lăn. Mà khi lăn thì cứ vèo vèo nên bị va đập vào mọi thứ. Nhiều khi vấp phải đá tung lên, rơi xuống, đau đến chết đi được. Nhiều hôm lao nhanh, kẹt vào hốc đá. Thậm chí nhiều hôm lao vèo vèo vào luôn bãi cứt trâu thì mới dừng lại được. Thật khổ anh ạ. Bi Tròn nói.
          - Tôi thì không thế. Vì tôi méo nên tôi lăn từ từ. Cứ lăn đến chỗ méo là tôi dừng lại. Khi đó tôi có thể ngắm được mọi vật xung quanh. Tôi lăn chậm nên không bị va đập mạnh, có khi chính những chỗ méo lại như bánh lái giúp tôi tránh khỏi những chỗ nguy hiểm. Tôi bằng lòng với hình dạng méo mó của mình. Bi Méo nói.
          - Tôi ân hận quá. Tại tôi lúc nào cũng cho mình là hoàn hảo ấy mà. Cái tính tự kiêu, - lúc nào cũng cho mình là mười phân vẹn mười - nó đã hại tôi. Tôi chẳng thấy gì, nghe được gì xung quanh. Tôi có tai như điếc, có mắt như mù. Cái sự tròn trịa nó kéo tôi đi quá xa, quá nhanh nên tôi không thấy được những điều gì diễn ra xung quanh.Bi Tròn nói.
          - Còn một điều nữa tôi muốn nói với anh. Vì anh tròn quá nên chỉ khi nào anh lăn xuống vực thì anh mới không lăn nữa. Vì không chỗ nào sâu hơn vực. Khi anh nằm dưới đáy vực thì khi đó mới không lăn, không chạy. Khi đã nằm đáy vực thì có sống cũng như chết, vì vậy tròn trịa có ích chi. Cứ như tôi. Cái méo của tôi nó cứu được tôi. Tôi cứ lăn đến chỗ méo là tôi dừng lại. Tôi không bao giờ lăn xuống vực như anh.  Bi Méo nói.
          - Có cách nào làm cho tôi méo như anh không? Bây giờ tôi ước gì được làm bi méo như anh.  Bi Tròn nói.
          - Chỉ còn một cách đến ông thợ đá - người đã sinh ra chúng ta.Bi Méo nói.
          - Hay quá, thế mà tôi không nghĩ ra. Hai ta đến đó ngay nhé.Bi Tròn nói.
        
          - Hai người đến gặp ta có việc chi? Ông thợ đá nói.
          - Dạ thưa! Xin ông hãy giúp anh Bi Tròn. Bi Méo nói.
          - Ngươi nói sao? Giúp cho Bi Tròn!  Ông thợ đá nói.
          - Dạ thưa ông! Ý con muốn nói là ông giúp sửa hình dáng cho Bi Tròn. Bi Méo nói.
          - Người nói gì kì vậy! Bi Tròn có hình dáng hoàn hảo, không tì vết, sửa làm sao được. Ông thợ đá nói.
          - Ý con muốn nói, ông hãy sửa cho hình dáng của Bi Tròn thành bi méo như con. Bi Méo nói.
          - Ngươi nói đi! Ông thợ đá nhìn Bi Tròn, gằn giọng nói.
          - Dạ thưa ông. Con muốn ông sửa cho hình dạng con trở thành một viên bi méo ạ. Bi Tròn nói.
          - Sao khi xưa ngươi mong ước ta làm cho ngươi hình dáng hoàn hảo. Sao bây giờ lại muốn hình dạng méo mó đi? Ông thợ đá nói.
          - Thưa ông. Vì con quá hoàn hảo nên con hay bị lăn. Con quá hoàn hảo nên cuộc đời con bị bầm dập. Vì quá hoàn hảo nên con chẳng trông thấy gì, nghe thấy gì. Con bao lần suýt mất mạng vì sự quá hoàn hảo. Con không muốn nằm sâu dưới đáy vực, ông cứu con.Bi Tròn nói.
          - Không được rồi. Hồn người đã nhập vào hòn bi hoàn hảo nên chỉ có đập vỡ và vứt đi thôi. Không sửa được. Mang danh hoàn hảo sướng thế còn gì. Ông thợ đá nói.
          - Con không muốn thế. Con chỉ cần con méo đi thôi. Bi Tròn nói.
          - Ta nói cho ngươi biết. Cái quan trọng là cái tâm hồn. Bi Méo tuy méo về hình dạng nhưng ẩn trong nó là một tâm hồn tròn trịa, vì vậy nó chấp nhận gửi tâm hồn vào hình dạng méo mó để nó được nhiều thứ. Còn ngươi- Bi Tròn, tâm hồn ngươi thực sự méo mó nhưng ngươi thích cái bộ dạng hoàn hảo. Vì thế ta cho cái bộ dạng ngươi hoàn hảo để chứa cái tâm hồn rách nát của ngươi. Ta nói lại. Tâm hồn ngươi là tâm hồn méo mó. Tâm hồn méo mó thì không sửa được. Người chấp nhận sống với bộ dạng hoàn hảo và tâm hồn méo mó đến hết đời nhé. Ông thợ đá nói.
          - Ôi! Khốn khổ cho thân ta! Tại ta thích hoàn hảo bề ngoài! Bi Tròn nói.
(Đã đăng, 20 giờ ngày 26 tháng 9 năm 2014)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét